Chương 98: Xuống Núi

[Dịch] Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Vũ Hạ Đích Hảo Đại

4.633 chữ

15-10-2024

Chương 98: Xuống Núi

Năm người nhìn Thánh Tử đào hố, động tác không nhanh không chậm, thong dong từ tốn khiến cho đám Chung Hổ cảm thấy một áp lực vô hình.

Như là làm bạn bên cạnh mãnh hổ, mà mãnh hổ này còn vừa dửng dưng giết một người trong số họ.

Cứ tiếp tục đợi ở đây sẽ thấp thỏm có thể bị giết bất cứ lúc nào, nhưng mà bỏ trốn…Thì chỉ có tìm đường chết.

Chờ đợi một lát, họ thấy một cái hố hiện ra trước mắt.

Mà lúc này một cánh tay đã được Chu Tự đặt vào trong hố.

Một cái hố chỉ có mỗi một cánh tay khiến Chu Tự thấy thế này làm sao đối phương có thể an tâm nhắm mắt.

Căn bản là tại công lực 500 năm quá mạnh, một vệt máu của đối phương cũng chẳng còn lưu lại.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía năm người Chung Hổ nói:

"Chỉ chôn có mỗi một cánh tay có phải qua loa quá hay không?"

Chu Tự thấy những người này có quen biết với người một lòng một dạ muốn khiêu chiến hắn kia, tốt xấu gì cũng chuẩn bị được bộ quần áo chôn theo cho người chết.

Nhưng mà lời Chu Tự lọt qua tai năm người, khuấy động ngàn con sóng dữ.

Cả năm đều khủng hoảng lo sợ mình sắp mất mạng tới nơi.

Thánh Tử là người như nào?

Khát máu như điên, giết người như ngóe.

Bây giờ Thánh Tử cảm thấy đối phương còn mỗi một cánh tay ra đi cô độc, vậy là định kéo người nào đó trong số họ chôn cùng sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, lập tức đều khiến họ cảm thấy bất an.

Quan An Hòa đứng đầu tiên thấy Thiên Vương điện Kinh Nghĩa chỉ còn lại mỗi cánh tay phải, hắn quả quyết giật sống cánh tay trái của mình ra, một tiếng rên thống khổ trầm thấp bật ra từ trong cổ họng.

Sau đó hắn hiến cánh tay trái của mình lên:

"Thánh Tử, xin hãy dùng của cánh tay trái của ta bổ khuyết cho thân thể của Kinh sư huynh."

Tiếp đến, Văn Viễn thấy Quan An Hòa quả quyết như vậy, không nói hai lời cắt đứt chân trái:

"Thánh Tử, hãy dùng chân trái của ta bổ khuyết cho Kinh đạo hữu."

Thứ ba là Lệ Kình cũng không do dự cắt đứt đùi phải:

"Thánh Tử, xin hãy dùng đùi phải của ta bổ khyết cho Kinh sư huynh."

Miêu Tu Phong khí thế bừng bừng, trực tiếp lột ra một khối thịt lớn từ cái eo tương đối mập mạp của hắn:

"Thánh Tử, xin mời dùng eo của ta bổ khuyết cho Kinh đạo hữu."

Cuối cùng bốn người nhìn về phía Chung Hổ, chờ phản ứng của hắn.

Vì hiện tại không còn thiếu gì hết, chỉ thiếu mỗi cái đầu.

Chung Hổ mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng hắn lấy ra đầu của Lân Hổ dâng lên:

"Thánh Tử, đây là thủ cấp của bạn ta, hãy dùng nó để bổ khuyết cho Kinh đạo hữu."

Bốn người kia đều sợ ngây người.

Tại sao Chung Hổ lại mang theo một cái đầu hổ?

Tại sao?

Chung Hổ thầm cười lạnh, hi vọng cả đời đám này đều không biết nguyên nhân.

Vì ngày đó Thánh Tử nói thiếu một cái đầu, mà hắn suýt chút đã trở thành cái đầu kia.

Cho nên vì lý do an toàn, hắn quyết định mang theo một cái bên người đề phòng có lúc cần dùng.

Không ngờ chưa bao lâu, đã phải dùng tới rồi.

Chu Tự:

"…"

Hắn nhìn hành động của những ma tu này mà khiếp sợ.

Ma tu, quả nhiên bất thường.

Chí ít thì đại bộ phận đều bất thường.

Quá vặn vẹo.

Sau khi lấp hố lại, Chu Tự nhìn năm người này.

Năm người:

"…"

Họ rất muốn chạy, nhưng mà Thánh Tử nhìn bọn hắn như vậy thì làm sao chạy.

Chu Tự chỉ nghĩ, những người này không đi sao?

"Các ngươi không xuống núi sao?"

Hắn hỏi.

Không xuống thì hắn xuống đây.

"Xuống chứ, xuống chứ, bọn ta xuống núi ngay đây."

Năm người như được đại xá.

Họ khó khăn đi xuống núi.

Mặc dù khổ sở lắm nhưng chẳng ai dám biểu hiện ra ngoài, họ thậm chí còn muốn trực tiếp nhảy xuống, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.

Họ rời đi không bao lâu, một vệt ánh sáng đột nhiên từ trên cao rơi xuống ngọn núi.

Luồng ánh sáng tốt lành, êm dịu mà thần bí.

Tiếp đó là một âm thanh già nua truyền đến:

"Ngươi là người đầu tiên ta gặp lại đạt được tư cách bằng cách này. Lần này cơ duyên chỉ tiếp nhận người lên đỉnh cao nhất, mà ngươi...Chỉ ở sườn núi không lên đến đỉnh, vậy mà vẫn trở thành tuyệt đỉnh của núi này."

Thánh Tử mở được cơ duyên? Năm người thầm kinh hãi.

Thánh Tử đến đây vì cơ duyên, lúc này họ còn sống được đã là vạn hạnh.

Ai dám đi cướp đây?

Mau mau xuống núi thôi.

Trên núi lúc này Chu Tự nhìn cánh cửa xuất hiện trước mắt, bước về phía đó.

Vậy mà lại thu được cơ duyên.

Mặc dù lúc đến không hề nghĩ đến chuyện này, nhưng mà nếu đã đạt được thì vào xem xem.

Theo như Đại Địa Thần Khuyển nói, có lẽ trong này có Cổ Thụ Trí Tuệ, hoặc là Solomon.

Nhà thông thái, có phải cái gì cũng biết hay không?

Hắn đang suy nghĩ mình nên hỏi vấn đề gì thì tốt.

Rất nhanh, hắn đã tới chỗ một gốc cây cổ thụ giữa bãi cỏ.

Gốc đại thụ cao chọc trời, dưới gốc cây có một chiếc bàn đá, một vị lão nhân đang ngồi thưởng trà.

Đây chính là nhà thông thái?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!